Kể cho tôi nghe về kỷ niệm yêu thích của bạn với người bạn thân nhất của bạn
Kể cho tôi nghe về kỷ niệm yêu thích của bạn với người bạn thân nhất của bạn
Hướng dẫn
Một ngày nọ, trên đường đi học về, tôi đi ngang qua trường tiểu học. Không phải ngày nào tôi không đi ngang qua đây, nhưng hôm nay tôi lại đi qua đây một mình. Bất chợt, những kỉ niệm thời thơ ấu ùa về khiến khóe mắt tôi có chút cay cay. Tôi nhớ lớp, nhớ trường, nhớ cô, nhớ bạn bè và đặc biệt là cô bạn thân.
Tôi và Ngọc là bạn từ khi học mẫu giáo. Cô ấy là một cô gái rất ngọt ngào và tốt bụng. Ngọc tuy không phải là một học sinh giỏi nhưng lại có một nhân cách tốt đẹp khiến ai cũng phải quý mến. Với tôi, những kỷ niệm giữa tôi và Ngọc đều rất đáng nhớ. Chúng tôi thân nhau hơn cả chị em. Có một kỷ niệm mà tôi thấy nhớ nhất là vào tháng 4 năm thứ 4, như mọi ngày, lâu lâu Ngọc lại rủ tôi đi học. Đang trò chuyện vui vẻ thì chúng tôi nhìn thấy một thứ ở đằng xa rất bắt mắt. Hóa ra đó là một chiếc gọt bút chì, trông rất ngộ nghĩnh. Nhưng vật thể lạ đó sẽ là của ai? Ngọc đã nhặt nó lên nhưng tôi đã từng nhìn thấy nó rồi. Ngọc nói chúng tôi sẽ chia sẻ nhưng tôi khăng khăng rằng chiếc gọt bút chì là của tôi. Chúng tôi đã tranh cãi, nhưng tất nhiên không có những lời lẽ gay gắt. Mặc dù Ngọc khuyên tôi nên dùng chung thì cả hai sẽ có nhưng tôi không nghe. Vì vậy, phần còn lại của cách chúng tôi không nói chuyện. Hôm đó, vào giờ ra chơi, tôi không chơi với Ngọc, tôi sang chỗ khác chơi trò đuổi bắt với các bạn khác. Nhưng không may trong lúc đang chơi vui vẻ thì em bị trượt chân ngã. Chân tôi không bị chảy máu, nhưng mắt cá chân của tôi bị bầm tím. Thấy vậy, Ngọc chạy đến với ánh mắt lo lắng, hoảng sợ. Bạn nhanh chóng mượn chai dầu rồi dìu tôi vào lớp, cởi dép và xoa bóp chân cho tôi. Trong lúc làm, Ngọc hỏi tôi còn đau không. Nhìn thấy sự quan tâm của bạn, dù đau chân nhưng tôi vẫn nói mình không sao. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra mình là một đứa trẻ quá đỗi nhỏ nhen, không biết nghĩ cho người khác, còn Ngọc thì như một người chị, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi. Sau đó, khi hết chỗ trống, tất cả học sinh ra về. Ngọc hỏi tôi có đi được không, tôi nói có thể. Nhưng khi bước ra khỏi lớp, tôi bất ngờ ngã xuống vì đau. Ngọc thấy vậy, biết tôi không đi được nên đã bế tôi. Tôi đã thử đặt từ chối nhưng nó không hoạt động. Vì vậy, cô ấy đã đưa tôi về nhà. Đường từ trường về nhà không gần lắm, nhưng cô ấy đã cố gắng đưa tôi về nhà. Tôi thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên trán bạn. Lúc đó tôi thấy bạn có tâm lắm. Trên đường đi chúng tôi cười nói vui vẻ như bao năm 2000 c ngày khác. Khi gần về đến nhà, tôi bảo Ngọc hãy để tôi đi một mình, thế là chúng tôi cùng nhau đi chầm chậm trên con đường quen thuộc, vừa nói vừa cười như hai chú chim non.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu của tôi. Và chắc chắn là sau này, sau nhiều năm. Kỉ niệm này sẽ không bao giờ phai nhạt trong tôi và tình bạn đẹp sẽ luôn ở trong trái tim tôi.