Kể cho tôi nghe về người thân của bạn (ông bà, cha mẹ, anh chị em, v.v.)
Kể cho tôi nghe về người thân của bạn (ông bà, cha mẹ, anh chị em, v.v.)
Gợi ý
Chú Thắng là em ruột của bố tôi. Bạn là người mà tôi luôn yêu quý và kính trọng.
Tôi thích về quê thăm gia đình cô chú ở Tuyên Quang dù lần nào đi xe khách cũng say. Vì em thích chạy nhảy chơi đùa trong khu vườn rộng, thoáng mát của chú.
Là một người rất yêu cây cối, anh đã dành ra một mảnh đất và trồng nó trong một khu vườn nhỏ (cứ nói là nhỏ nhưng thực ra nó rộng tới 300m2). Ở giữa ông cho xây một hòn non bộ. Nhiều loài cá được thả ở đó: một vài chú cá vàng xinh xắn, một vài chú cá thần tiên duyên dáng và một dàn cá bảy màu từ các thế hệ ông bà, chắt…. Xung quanh là đủ các loại cây: cây cảnh trồng trong chậu lớn như vạn tuế, sứ, mai, Quỳnh. Trong số các loại cây ăn quả: đu đủ, keo, chuối, mít, khế, mơ, hồng xiêm… Trước nhà anh cũng trồng nhiều hoa. Nào hoa hồng, hoa ly, hoa cúc và cả một bó hoa tigon. Bác bảo cô rất thích hoa và phải trồng thật nhiều hoa mới có thể nhìn thấy được.
Ngôi nhà mà chú tôi đang ở cũng rất khác so với những khu tập thể hay nhà ống ở thành phố. Đó là một ngôi nhà trông giống như nhà sàn của các dân tộc anh em. Trước cánh cổng sắt lớn là hai cây đại thụ. Ngay phía bên kia là một ngôi nhà ba gian xinh xắn lợp mái cọ khô. Mọi thứ trong nhà đều được làm bằng gỗ và tre. Nhìn vào phong cách sống, bạn biết anh ấy rất thích gần gũi với thiên nhiên.
Không chỉ yêu thiên nhiên, cây cối mà anh còn có một thú vui khác là câu cá. Khi còn ở đây, tôi thường thấy chú tôi và người bạn thân – chủ quán Cá Quang – đi câu cá ở hồ. Nó có thể quên ăn, ngồi câu cá từ sáng đến chiều, nếu dì tôi không gọi thì nó sẽ không về. Cần câu cá đủ loại và đủ kích cỡ được cất trên gác xép. Trước đây, khi mới học cụm từ, anh thường không may mang xô đi một đi không trở lại. Nhưng chỉ một tháng sau khi học nghề từ người bạn Quang, anh đã hoàn toàn đổi chủ. Hôm nào nhà chú tôi cũng gọi ông ăn cá thay cơm. Ngay cả chuột và chuột có thể ăn thức ăn yêu thích của chúng cả ngày.
Nhưng, khi câu được nhiều cá như vậy, anh ấy thường cười rất tươi, chỉ đến cửa tôi mới nghe rõ tiếng cười của anh ấy.
Tôi cũng thích anh ấy vì tính cách dễ gần. Tôi đã ngoài bốn mươi, nhưng chú tôi vẫn còn rất trẻ. Các chú thường là người cài đặt các trò chơi trong nhà. Đặc biệt, anh ấy thường rủ chúng tôi (kể cả con gái anh ấy) để trêu chọc anh ấy. Không khí trong nhà Bác lúc nào cũng vui tươi như Tết, không êm đềm như ở tôi.
Tuy bề ngoài hay cười nói nhưng anh ấy cũng là người rất chu đáo. Anh đã vài lần tâm sự: “Cuộc đời của chúng ta không phải lúc nào cũng đẹp đâu con ạ! Nhưng hãy nhớ rằng mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Vậy tại sao chúng ta lại lãng phí nó? Hãy sống hết mình để sau này nhìn lại không phải hối tiếc “. Những câu nói đó khiến tôi phải suy nghĩ …
Năm ngoái, bố tôi muốn gia đình tôi chuyển ra Hà Nội để sống cho gần tôi và anh trai tôi nhưng ông nhất định không chịu. Anh nói anh không thích một cuộc sống chật hẹp, gò bó. Anh muốn sống yên tĩnh gần cây cối của mình. Lúc đó, tôi nghĩ anh không khác gì những kẻ ẩn dật xưa nay, thích sống biệt lập.
Tuy là con trai nhưng anh ấy nấu ăn rất ngon. Về khoản này, bố tôi còn thua xa. Anh không bao giờ ăn thịt chó, nhưng những món xào của anh thì không vị khách nào từ chối hay bỏ dở. Cửa hàng của anh luôn đông đúc khách hàng. Mỗi lần về quê, tôi lại được dịp trổ tài khéo léo của cô chú. Khi ăn rồi, bạn sẽ mê ngay từ đầu.
Cuộc sống của chú tôi đang yên bình thì đột nhiên vào năm ngoái chú tôi bị tai nạn ô tô. Vì cứu một người khách đi cùng mình, anh ta đã bị một cái thùng đè lên người. Chiếc xe bị lật dưới suối, anh chìm trong nước gần một giờ đồng hồ. Khi được giải cứu, đôi chân của anh không còn nhận dạng được hình dạng. Mọi người trong gia đình rất yêu quý bạn! Tại bệnh viện Saint Paul, bác sĩ bảo anh ấy phải cắt cụt chân. Dì tôi ngất đi từ trên xuống dưới. Một bầu không khí tang thương bao trùm cả gia đình. Chú tôi hẳn đã rất sốc. Trở thành một người tàn tật là điều không tưởng đối với anh. Mọi người tưởng anh sẽ phát điên nhưng ngược lại anh rất bình tĩnh, cố gắng không để những người thân yêu của mình phải buồn vì mình. Nhiều lần lên thăm chú, tôi cứ khóc. Lúc đó, chính anh là người an ủi, an ủi tôi. Anh cười và nhắc lại câu ngạn ngữ cũ: “Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Tôi sẽ không mất một ngày nào “.
Nhờ ơn Chúa, chân của ông cuối cùng đã không bị cắt cụt. Và sau sáu tháng bú sữa mẹ, cháu đã đi lại được, mặc dù hơi khó khăn. Nhưng trong mắt tôi, anh ấy luôn thực sự hoàn hảo.
Một năm sau về thăm quê, tôi lại thấy hình ảnh quen thuộc của chú tôi trước đây. Bạn lo lắng ngồi rang nghe mùi thơm. Nhìn thấy tôi, anh ta phá lên cười: “A! Cái Hồng về chơi, cất đồ rồi cùng cô chú đi câu cá. Mồi câu xong “Nói rồi anh ta nâng mâm nghe, tôi cười tròn mắt chạy về nhà …
Theo Soanbaihay.com
Từ khóa của Google:
- ke 5-6 nói chuyện với mọi người