Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm mà bạn biết

Đề bài: Kể một câu chuyện em đã thấy, đã nghe, đã đọc về một người dũng cảm

Phân công

Đã hơn hai năm trôi qua, nhưng câu chuyện mà Giáo sư Hạnh kể cho chúng tôi nghe trong giờ học câu chuyện vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi về sự háo hức vượt khó của em Đức Trung ở Trường Võ Thị Sáu, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.

Số phận của Trung thật đáng thương! Cha anh mất sớm, mẹ anh bệnh tật triền miên. Trung là con trai trưởng, sau Trung còn có chị gái khác. Tuy còn nhỏ nhưng anh vẫn vừa học vừa đạp xe giữa chợ để kiếm sống phụ giúp gia đình. Điều lạ ở đội chúng tôi là cậu ấy học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp, được thầy cô yêu quý và các bạn trong lớp kính trọng. Thời gian đi học ngắn ngủi, cuộc sống thiếu thốn đủ thứ. Tuy nhiên, Trung không buồn, không than thở với ai, và luôn thấy Trung vui khi gặp bạn bè. Mỗi sáng, người qua đường trước quán cà phê Hải Châu đều nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh Trung: “Vé số, chiều bán vé số!”. Vé trúng thưởng đây rồi! “. Anh ta luôn được nhìn thấy mặc một chiếc quần đùi màu xanh cũ và một chiếc áo sơ mi ngắn tay với nhiều mảnh vá. Anh đội chiếc mũ vải bạc màu để lộ những gốc tre xù xì lâu ngày không được chặt. Không giống như thân hình mảnh mai, khuôn mặt của cô ấy có vẻ tròn và sáng. Đặc biệt, đôi mắt của cháu rất sáng và lanh lợi. Mỗi sáng, một tay phe phẩy xấp vé số chào mời, tay kia phe phẩy sổ đỏ, chạy hết quán cà phê này đến quán cà phê khác.

Xem thêm: Nói về một trong những người bạn cùng lớp của tôi (bạn trai)

Khi gặp ai, anh ta dúi vào tay vài chiếc lá, miệng dẻo dai: “Vé trúng rồi, mua giùm anh!”. Khi gặp khách, anh ta nhét cả cái túi vào túi ai đó và hát như sáo: “Nhìn em là biết ngay là em may mắn”. Mua đi chú! Đây là một tỷ! Anh ấy là một trong những cậu bé bán vé số may mắn nhất. Bạn luôn bán hàng trước mọi người. Nhờ vậy, anh có thể tranh thủ thời gian học bài, đọc sách và làm bài trực tiếp trên ghế đá công viên. Bài tập và nhiệm vụ của anh ấy đều được trả trong thời gian anh ấy đi bán vé số. Những buổi tối, anh còn tranh thủ đi bán vé số ở những quán cà phê đông khách để kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ. Trung là người hết lòng vì bạn bè. Thường những lúc giải lao, thầy thường ngồi hướng dẫn thêm cho những em chậm tiếp thu. Rất hân hạnh được giúp đỡ bạn.

Trung xứng đáng là tấm gương về nghị lực vượt khó, là con ngoan, trò giỏi. Câu chuyện của anh Trung mà thầy kể, cho đến nay, tôi vẫn nhớ rất rõ. Trung như một tấm gương sáng mà chúng ta phải học tập. Troung! Bạn thật đáng quý!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *