Nghị luận xã hội về “Danh và thực” – Ngữ văn lớp 12
Nghị luận xã hội về “Danh và thực” – Ngữ văn lớp 12
Hướng dẫn
Nghị luận xã hội về “Danh và thực” – Ngữ văn lớp 12
Phân công
Trong đời sống xã hội, danh và thực là vấn đề muôn thuở thường gặp trong xã hội, được bàn tán, đề cập trong nhiều cuộc họp vì lòng tham, lòng tham của một số bộ phận con người trong cuộc sống.
Tên là gì? Đó là danh tiếng và địa vị xã hội mà ai đó đạt được sau những nỗ lực của họ. Đó là một kết quả tốt, là mục tiêu phấn đấu của nhiều người sống trong xã hội hiện đại ngày nay.
Cái gì là thật? Real là những giá trị thực mà con người này có thể làm được, hãy cố gắng trở thành. Có thực sự giống như cái tên mà người đó có hay chỉ là “hư không”, tức là có danh nhưng không có thực.
Từ thời ông cha ta cho đến ngày nay, cái tên luôn gắn liền với thực tế, không thể tách rời nhau. Nó giống như hai mảnh ghép luôn nối tiếp nhau và cùng tồn tại. Trong chế độ phong kiến, việc hỏi danh thật có phần bất công, thể hiện tính xu hướng hời hợt, chủ yếu là hình thức.
Như trong truyện ngắn “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng, Phó Đoan được nhà nước phong tặng danh hiệu “Tết Hạnh phúc” vì chồng chết nhưng không tái giá, không trở nên xứng đáng và phẩm hạnh.
Nhưng thực tế, bà Phó Đoan là người dâm dục, ham sắc dục, xác thịt có nhiều mối quan hệ ngoại tuyến không trong sáng, không xứng với danh hiệu “sống ảo, tốt đời thường”.
Bằng những lời lẽ sâu cay, châm biếm của mình, Vũ Trọng Phụng đã vẽ nên một xã hội phong kiến thối nát đầy rẫy những kẻ hư danh.
Ở xã hội nào, con người cũng hướng đến vinh quang. Tên là quyền lực và địa vị xã hội của người đó. Đó là giá trị mà một người đạt được sau những nỗ lực của mình. Những danh hiệu này giúp con người tạo dựng được chỗ đứng của mình trong xã hội và được nhiều người kính trọng, ngưỡng mộ, tôn trọng và noi gương. Đã là con người thì ai cũng thích.
Thực là giá trị thực, là nỗ lực phấn đấu để có được công danh mà ai cũng mong muốn. Đó là mồ hôi của sự nỗ lực, vượt qua những khó khăn mà mọi người phải trải qua để có được cái tên như ý muốn.
Nếu danh tiếng là mục tiêu, là mục tiêu mà chúng ta đang hướng tới, thì thực chất nó chính là kim chỉ nam, là con đường phía trước. Tuy nhiên, trong xã hội ngày nay, có rất nhiều người vì lòng tham, ham lợi nên sẵn sàng đi đường tắt với nhiều mánh khóe, mẹo vặt, chơi bời lêu lổng, đi đường tắt.
Rồi khi thành danh, muốn được vạn người khen nhưng thực chất bên trong chẳng có gì, gây ra tai tiếng ảo.
Nguyên nhân của hiện tượng danh ảo này là do kinh tế thị trường phát triển, mọi thứ đều được định giá bằng tiền. Như vậy, người ta rất dễ bị mua chuộc bằng tiền. Ví dụ, một người đàn ông muốn được thăng chức nhưng không có bằng đại học thì không thể được xem xét thăng chức. Sau đó anh ta bỏ tiền ra mua bằng cấp rồi mua chuộc lòng tin của cấp trên để được thăng quan tiến chức trong công việc.
Hơn nữa, căn bệnh thành công còn khiến xã hội chúng ta chạy theo những phù phiếm. Mỗi đơn vị khi họp tổng kết năm, báo cáo cơ quan cấp trên, với chính quyền, mong muốn cơ quan mình thành công, hoạt động tốt, ai cũng là cá nhân tiên tiến xuất sắc. Nhưng trên thực tế, không phải ai trong nhóm cũng hoàn hảo đến mức giỏi cả.
Họ chạy theo căn bệnh thành đạt “giả thiện báo hiếu” để cầu danh mới lợi, được chúc tụng, thăng quan tiến chức… Trong môi trường giáo dục, căn bệnh thành công càng trầm trọng hơn bao giờ hết. Mỗi trường đều có tỷ lệ học sinh khá giỏi, không có học sinh trung bình, yếu là điều đáng bàn cãi.
Tuy nhiên, trong xã hội ngày nay, khi ai cũng tìm kiếm thành công và danh vọng thì việc người ta lãng quên cũng là điều dễ hiểu. Cần nhiều thời gian hơn để giải quyết vấn đề này, thay đổi tư duy của mọi người trong xã hội. Để họ nhận ra tên, họ phải đi đôi với thực tế thì mới mang lại hiệu quả thực sự.
Theo Hocsinhgioi.com